Khi thành phố lên đèn cũng là lúc chị Vinh hối
hả đạp chiếc xe xỉn màu tới nơi làm việc. Sắp đồ
nghề, khoác vội chiếc áo lao công vẫn c̣n vệt mồ
hôi hôm trước, chị khom người đẩy chiếc xe rác
xuyên vào bóng đêm và con đường dài hun hút.
Cái công việc mà không ít người đời cho là ở đáy
cùng của xă hội này đă gắn bó với chị gần 30 năm.
Chị là một người con của ḍng họ Nguyễn Hữu (làng
Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội), một ḍng
họ có đến bốn đời làm sạch, làm đẹp thủ đô...
Tứ đại... đồng nghề
Trong những năm đầu ngành công chính mới ra đời
(1936) th́ ông Nguyễn Hữu Trọng, người con đầu
tiên của ḍng họ Nguyễn Hữu, đă đầu quân vào đội
thông cống của Sở Công chính Hà Nội. Công việc
khá vất vả và bị xă hội coi thường, nhưng v́
trên vai c̣n gánh nặng nuôi mẹ già và chín đứa
con nhỏ đă khiến ông phải sớm ngày tối mặt với
bùn và cống rănh. Chẳng dư dật ǵ nhưng cái nghề
này cũng nuôi được cả gia đ́nh ông.
Thấy mấy người em làm việc quần quật mà gia cảnh
vẫn khó khăn, ông liền động viên họ theo nghề
của ông. Mấy năm sau bốn người em trai của ông
lần lượt được nhận vào làm tại Sở Công chính với
những việc khá nặng nhọc như thông cống, hút
phân, dọn nhà vệ sinh... Rồi họ đă gắn bó với
nghề trong cả cuộc đời. Những thế hệ sau của
ḍng họ Nguyễn Hữu cũng tiếp bước cha anh vào
đầu quân trong ngành công chính. Ông Trọng có
chín người con th́ tới bảy người theo nghề cha.
Con trai cả của ông tên Nguyễn Hữu Đăi sau khi
xuất ngũ cũng trở thành công nhân bơm hút phân
của Công ty Vệ sinh Hà Nội. Ông Đăi làm việc tới
năm 1990 mới nghỉ hưu. Các con tiếp theo của ông
Trọng người th́ làm tại ban quản lư lăng Chủ
tịch Hồ Chí Minh, người th́ làm tại Công ty Môi
trường đô thị Hà Nội, trong đó có chị Vinh hiện
là công nhân của Xí nghiệp Môi trường đô thị số
3. Ngoài bảy người con của ông Trọng c̣n có tới
31 người khác thuộc thế hệ thứ hai (cháu gọi ông
Trọng là bác ruột) của ḍng họ Nguyễn Hữu làm
công nhân của Công ty Môi trường và đô thị Hà
Nội.
Thế hệ trẻ nhất của ḍng họ Nguyễn Hữu (thế hệ
thứ tư) hiện cũng có khoảng hơn chục người phục
vụ trong ngành môi trường Hà Nội. Họ có độ tuổi
rất trẻ (22-27) song cũng theo nghiệp cha anh.
Cụ thể Nguyễn Thanh Hải, sinh năm 1978, cháu
ngoại của ông Nguyễn Hữu Đăi, đang là công nhân
lái xe chở rác thuộc đội xe cơ giới của Công ty
Môi trường đô thị Hà Nội.
Hay như Lê Hồng Vân, là cháu gọi ông Nguyễn Hữu
Trọng bằng cụ ngoại. Vân sinh 1983, hiện là
người trẻ nhất thuộc thế hệ thứ tư làm trong
ngành môi trường, Vân đang là công nhân của Xí
nghiệp Môi trường đô thị số 1 (Công ty Môi
trường đô thị Hà Nội). Thế hệ thứ ba, thứ tư của
ḍng họ Nguyễn Hữu đều sinh sau năm 1960 trở về
đây nên ai nấy đều có điều kiện được học tập.
Đặc biệt có những người sau khi tốt nghiệp đại
học đă theo bước cha anh về công tác trong ngành
môi trường Hà Nội ở những lĩnh vực đ̣i hỏi tŕnh
độ cao như: quản lư, kỹ thuật chế biến, xử lư
rác.
Một trong số họ là Nguyễn Hữu Đăng, cháu
nội ông Nguyễn Hữu Trọng. Đăng sinh 1976, là kỹ
sư chuyên ngành môi trường được đào tạo tại Đại
học Bách khoa Hà Nội. Hiện Đăng đang phụ trách
kỹ thuật xử lư, chế biến rác ở Xí nghiệp Chế
biến rác thải Lam Sơn (thuộc Công ty Môi trường
đô thị Hà Nội). Một cháu nội khác của ông Trọng
là Nguyễn Quang Tiến cũng tốt nghiệp Đại học Tài
chính kế toán Hà Nội, sau đó về làm việc trong
công ty. Tiến hiện là một đảng viên trẻ có năng
lực đang công tác tại pḥng tổ chức lao động của
Công ty Môi trường đô thị Hà Nội.
Cho đến nay sau gần 70 năm, ḍng họ
Nguyễn Hữu đă đóng góp cho sự nghiệp môi trường
Hà Nội gần 180 con em. Hồi tưởng về truyền thống
đó của ḍng họ, chị Vinh không nén được xúc động:
“Ḍng họ tôi biết ơn cái nghề này, nhờ nó mà bao
người con của ḍng tộc đă được nuôi dưỡng và
trưởng thành. Tôi c̣n nhớ cha tôi (ông Nguyễn
Hữu Trọng) lúc c̣n sống vẫn thường dạy chúng tôi
rằng: “Nghề ǵ cũng là nghề, cha con ḿnh có may
mắn v́ được gắn bó với cái nghề làm xanh đẹp cho
đời, thế là hạnh phúc đấy con à! Vậy mà giờ đây
cụ chẳng c̣n sống để chứng kiến con cháu trưởng
thành như lời dạy năm nào”.
Vui buồn tiếng chổi tre
Gần 70 năm sống chết với nghề, cũng từng
ấy thời gian những người con của ḍng họ Nguyễn
Hữu phải gặp bao khó khăn. Công việc ngày nào
cũng phải tiếp xúc với rác, bụi, phân, bùn cống,
rác thải y tế... đă để lại trong cơ thể họ những
mầm bệnh quái ác. Đây dường như là nỗi khổ chung
mà mỗi người lao công sẽ vấp phải khi sắp sửa
bước sang cái dốc bên kia của cuộc đời. Chính
ông Nguyễn Hữu Trọng sau 40 năm làm việc vất vả
cũng sớm ra đi ở cái tuổi 63 v́ mắc bệnh viêm
phổi măn tính. Con cháu ông nhiều người cũng
không thoát khỏi trùng vây của căn bệnh quái ác
đó.
Rồi những kỷ niệm buồn, những tai nạn
nghề nghiệp... Có những lần đang đẩy xe rác th́
bị một bịch rác của những kẻ vô ư thức dội thẳng
xuống đầu, hay có người vô t́nh đâm thẳng xe vào
người. Chị Vinh kể lại: “Hồi đầu năm ngoái
(2003), tôi đang đẩy xe rác về điểm tập kết trên
phố Lê Duẩn th́ bị một cậu thanh niên chạy xe
máy tông thẳng vào rồi bỏ chạy. Tôi bị ngă đập
đầu xuống đất bất tỉnh”.
Nhưng những tai ương ấy chưa sợ bằng nỗi
sợ xa chồng vắng con trong những dịp lễ tết. 30
năm gắn bó với nghề là cũng chừng ấy năm chị
Vinh không được dự một bữa tất niên thiêng liêng
ấm cúng cùng chồng con, cũng từng ấy năm gia
đ́nh chị hiếm được quây quần bên mâm cơm chiều
đủ đũa đủ bát... Rồi những đêm mưa gió băo bùng,
những đêm xe chở rác chuyên dụng hỏng, cả đội
lao công lại trắng đêm cùng với rác...
Cực nhọc, thiệt tḥi như vậy nhưng những
người lao công nói chung và những người trong
ḍng họ của chị vẫn bám trụ với nghề. Tính trung
b́nh mỗi ngày toàn thể công nhân viên của Công
ty Môi trường đô thị phải len chân đến khắp ngả
đường Hà Nội thu gom hàng ngàn tấn rác sinh hoạt
và hàng trăm khối rác vật liệu xây dựng. Thử
h́nh dung xem nếu không có họ một ngày thôi thủ
đô sẽ ra sao?
Tuy vất vả nhưng đối với những lao công
như chị Vinh th́ đó c̣n là niềm vui, vinh dự v́
được góp sức vào công việc chung của đất nước.
Rồi những an ủi động viên âm thầm của bao người
không quen biết. Có những lần chị Vinh nhặt được
rất nhiều hiện vật quí như: đồng hồ đeo tay, ví
tiền, thẻ nhà báo, giấy phép lái xe, hộ khẩu,
bằng tốt nghiệp đại học... chị lại t́m đến thân
chủ để trả họ. Công việc thường nhật cứ đều đặn
như chiếc kim đồng hồ chuyển động, bẵng đi thời
gian có người quên, có người quay lại nói câu
cảm tạ...
“Chẳng để làm ǵ nhưng thế đă là an ủi,
động viên nhiều cho chúng tôi rồi”. Khi thành
phố lên đèn cũng là lúc chị Vinh hối hả đạp
chiếc xe xỉn màu tới nơi làm việc. Sắp đồ nghề,
khoác vội chiếc áo lao công vẫn c̣n vệt mồ hôi
hôm trước, chị khom người đẩy chiếc xe rác xuyên
vào bóng đêm và con đường dài hun hút. Cái công
việc mà không ít người đời cho là ở đáy cùng của
xă hội này đă gắn bó với chị gần 30 năm. Chị là
một người con của ḍng họ Nguyễn Hữu (làng Nhân
Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội), một ḍng họ có
đến bốn đời làm sạch, làm đẹp thủ đô...
|